CÓ PHẢI CHĂNG NGƯỜI TA TRƯỞNG THÀNH QUA NHỮNG TRẢI NGHIỆM CHỨ KHÔNG PHẢI BỞI THÁNG NĂM?
Có thể định nghĩa rằng trưởng thành là khi bản thân ta đối đãi với cuộc sống không còn bồng bột ngu dại, là khi mà chúng ta tự mình bước qua những trở ngại của cuộc đời để lớn lên, để dành lấy hạnh phúc cho chính mình, là khi chúng ta biết ơn cuộc đời đã cho ta cuộc sống này…
Trưởng thành còn là ngày mà chúng ta nhận ra cảm xúc thể hiện chỉ đơn giản là sự tĩnh lặng đến lạ thường. Đó là lúc con tim ta đã mạnh mẽ hơn bao giờ hết, mạnh mẽ để đối mặt với mọi nỗi đau. Sự mạnh mẽ đến từ những khoảnh khắc mất mát của tuổi trẻ đã qua.
CHÚNG TA LỚN KHÔN BỞI NHIỀU THỨ, NHƯNG CÓ PHẢI CHĂNG NHỮNG MẤT MÁT CHÍNH LÀ YẾU TỐ TẠO NÊN CON NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH NHƯ HIỆN TẠI?
Nhìn lại những năm tháng tuổi trẻ đã qua, ta nhận ra “ÔNG TRỜI” vốn công bằng cho tất cả. Ta nhận được nhiều thứ như là sức khỏe, là nhiệt huyết, là hy vọng, là hoài bão hay những tình yêu mộng mơ, những lý tưởng cao đẹp…
Tuy nhiên thứ ta mất đi cũng không hề ít, là thời gian, là những thất bại của cuộc sống, hay là những tổn thương của tình yêu tan vỡ, những lý tưởng vụt mất… Tất cả những sự đánh đổi này đều vì hai chữ “trưởng thành”.
Qua những năm tháng mơn mởn ấy rồi, chúng ta sẽ trở nên vững vàng hơn. Một cái cây có thể đổ vài lần trước gió bão, nhưng sau mỗi lần như vậy, nó lại học cách bám rễ sâu hơn.
Cũng giống như con người học cách trưởng thành hơn để sinh tồn giữa mất mát. Không có con người nào lại bị đánh đổ nhiều lần bởi cùng một nỗi đau.
Cũng như triết gia thời Hy Lạp cổ Heraclitus cho rằng: “Không ai tắm hai lần trên một dòng sông”, mọi sự vật trong thế giới của chúng ta luôn luôn thay đổi, vận động, phát triển không ngừng, thế giới như một dòng chảy, cứ trôi đi mãi, mọi sự luôn biến đổi.
Ở đâu đó ta cũng đã từng nghe câu nói “Những con người đẹp nhất là những người từng bị đánh bại, từng đau khổ, từng mất mát, và đã tìm được đường ra khỏi vực sâu”.
Chính những cố gắng vượt qua vũng bùn mất mát của tuổi trẻ đã giúp ta đối mặt với hai chữ “trưởng thành”. Để rồi giờ đây trước nhiều thứ, cảm xúc đã trở nên tĩnh lặng.
Tĩnh lặng không đồng nghĩa với vô tâm, mà là để chiêm nghiệm, để suy nghĩ. Con người trưởng thành chọn cho mình bình yên như vậy. Những bình yên mà lúc dại dột đã từng nghĩ rằng chỉ là sáo rỗng mà thôi.
Trưởng thành hẳn là hành trình đầy sắc màu của lí trí, giống như cây lớn ra được trái, chứ không phải sự trưởng thành theo chiều thời gian, giống như nhiều người có lớn mà không có khôn.
Chính vì vậy, đừng cho rằng bản thân bạn đủ lớn hơn ai đó, đủ trưởng thành hơn ai đó để áp đặt suy nghĩ lên họ. Chúng ta không ai biết được liệu người khác đã trải qua những gì.
Trưởng thành không phải là thứ có thể thể hiện nhiều ra bên ngoài cũng không phải là thứ nhìn thoáng qua đã biết, càng không thể đánh giá qua lời nói.
Đừng dùng thước đo tuổi tác để đánh giá một con người. Bạn lớn tuổi không có nghĩa là bạn đã chín chắn, bạn ít tuổi cũng chưa chắc là kẻ bồng bột. Quan trọng là cách ta đối đãi với cuộc đời dưới lăng kính tâm hồn.
Trưởng thành hay không sẽ do tấm gương nội tâm phản chiếu.
Thời gian cho ta cơ hội để trải qua nhiều biến cố, nhiều thử thách, để tôi luyện cái sự trưởng thành trong bạn. Hãy tận dụng thời gian như một lợi thế của bản thân, đừng để bản thân ù lì qua những phút giây đáng quý.
Có những thứ mất mát lại hóa cái may, có những thứ mất mát khiến người ta đau khổ, nhưng chính sự mất mát đó khiến người ta trưởng thành và can đảm hơn.
Đối mặt với mọi chuyện một cách tích cực hơn, sẽ không chỉ khiến chúng ta thành người trưởng thành mà còn là con người trưởng thành hạnh phúc.
Thử thách là thước đo của sự trưởng thành!